Cho đi sự sống

07/11/2021

“Bà đã dâng tất cả những gì mình có để nuôi sống”.

Một triết gia nói, “Cuộc sống là một quá trình liên tục làm quen với những điều chúng ta không ngờ tới! Và cuộc sống có ý nghĩa nhất cũng là một quá trình liên tục của những con người luôn ‘cho đi sự sống’. Bạn có thuộc vào số những con người đó không?”.

Kính thưa Anh Chị em,

“Cuộc sống có ý nghĩa nhất là một quá trình liên tục của những con người luôn ‘cho đi sự sống!’”. Những gì triết gia ấy nói có đáng tin không? Phụng vụ Lời Chúa Chúa Nhật hôm nay không xa với điều ấy, khi giới thiệu cho chúng ta những mẫu người mà triết gia kia đang đề cập. Đó là những bà goá quảng đại đã cho đi những gì mình có để nuôi sống! Cái để nuôi sống có thể là bánh, cũng có thể là máu; nói khác đi, họ là những con người đã ‘cho đi sự sống!’.

Bài đọc sách các Vua kể chuyện một bà goá thời Cựu Ước, Tin Mừng Marcô kể chuyện một bà goá thời Tân Ước. Một bà goá thời ngôn sứ Êlia, một bà goá thời Chúa Giêsu; một bà goá heo hút trong rừng vắng, một bà goá công khai giữa đền thờ; một bà goá tặng trao chiếc bánh cuối cùng, một bà goá cho đi hai đồng xu sau hết; một bà goá biếu không cái mình có để ăn rồi chết, một bà goá dâng trọn những gì mình có để nuôi sống. Vậy mà Thiên Chúa không để cho bất cứ ai trong họ phải chết cả, vì Ngài đã cho họ “Hũ bột không vơi, bình dầu không cạn”; và như thế, nhờ sự quảng đại ‘cho đi sự sống’ của hai bà, sự sống tự nó được kéo dài.

Hình ảnh hai bà goá của Thánh Kinh dẫn chúng ta đến với một bà goá thứ ba, có thể nói như vậy, đó là chính Thiên Chúa. Phải, nếu xét về mặt ‘cho đi sự sống’, thì chính Thiên Chúa phải là bà goá đầu tiên; vì lẽ, Ngài đã cho đi chính sự sống thần linh của Ngài. Thánh Gioan nói, “Thiên Chúa đã yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Người Con ấy thì được sự sống đời đời”. Người Con ấy, chính là Chúa Giêsu Kitô, Đấng đã hiến tặng sự sống cho trần gian, “Vì họ, Con xin thánh hiến mình Con”, “Này là mình Thầy, này là Máu Thầy”. Và như hạt lúa gieo vào lòng đất đã chết đi, thối đi hầu sinh nhiều bông hạt, Chúa Giêsu đã chết đi, thối đi để làm trổ sinh sự sống; đó là một Dân Thánh, một Hội Thánh. Thư Do Thái hôm nay nói về Chúa Kitô, là vị Thượng Tế vốn chỉ vào cung thánh một lần để hiến tế chính mình, đền tội và cứu sống cả nhân loại, “Đức Kitô cũng hiến tế một lần như vậy, để xoá tội lỗi của nhiều người”.

Một linh mục tuyên úy đang nói chuyện với một thương binh trong bệnh viện, “Bạn mất một cánh tay vì một lý do cao cả!”, “Không thưa cha!”, người lính trả lời với một nụ cười, “Tôi không đánh mất nó, tôi tặng trao nó!”. Cũng theo cách đó, Chúa Giêsu không đánh mất sự sống của Ngài; Ngài ‘cho đi sự sống’ một cách có chủ đích, “Tôi đến cho trần gian được sống, và sống dồi dào!”.

Anh Chị em,

Cùng với Chúa Giêsu, chúng ta chỉ có một đời để sống. Vậy như Ngài, hãy sống làm sao cho có ý nghĩa nhất! Trước hết, hãy nhìn vào chính Thiên Chúa, ‘Bà Góa Đầu Tiên’ của nhân loại, Đấng đã cho đi. Gần gũi và thân thương hơn, hãy chiêm ngắm Chúa Giêsu, ‘đứa con côi cút’ của trần gian. Ngài đã cho đi không những cơm bánh nuôi dưỡng sự sống thể xác, mà còn cho đi chính Thịt Máu Ngài và cả tước vị Con Thiên Chúa. Nói cách khác, Ngài đã cho đi sự sống thần linh, “Ngài đã hiến thân chịu chết, đã bị liệt vào hàng tội nhân… Ngài được thấy kẻ nối dõi, được trường tồn, và nhờ Ngài, ý muốn của Thiên Chúa được thành sự”. Chúa Giêsu đã cho đi tất cả, nên qua hơn 2,000 năm, Hội Thánh không bao giờ thiếu những con người tiếp nối bước Ngài. Cũng thế, nên giống Chúa Giêsu, càng cho đi, chúng ta càng trở nên giàu có. Nhưng cho đi của cải vẫn không đủ, Chúa muốn chúng ta cho đi cả ý riêng, cả cái tôi, cho đi những sở thích tầm thường. Gần gủi hơn, cho đi một nụ cười, một lời yêu thương. Chính lúc cho đi như thế, con tim của chúng ta sẽ bình an; niềm vui và hạnh phúc sẽ ùa về!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Thiên Chúa là Cha giàu lòng thương xót, Chúa là ‘Bà Góa Tuyệt Vời’ đã ‘cho đi sự sống’ là chính Con Một Ngài. Xin cho con học biết nơi Giêsu, Con Một Ngài, để dám cho đi chính mình vì hạnh phúc vĩnh cửu của con và của anh chị em con”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)