“Nghe ông nói, nhà vua rất phân vân, nhưng lại cứ thích nghe”.
Kính thưa Anh Chị em,
Tin Mừng hôm nay mời chúng ta xét xem phản ứng của hai con người vốn đã dẫn đến cái chết tức tưởi của Gioan Tẩy Giả. Đó là vua Hêrôđê và bà Hêrôđia, những con người ‘giết chết lương tâm!’.
“Nghe Gioan nói, nhà vua rất phân vân, nhưng lại cứ thích nghe”. Điều đó cho thấy lương tâm của Hêrôđê vẫn còn, đang lên tiếng và hoạt động. Tiếc thay! Nơi ông, tiếng nói kia quá yếu ớt, quá nhỏ so với những âm thanh sôi động cuốn hút hơn của sắc dục, của vũ trường, tiệc rượu và của thách thức danh dự. Thiên Chúa luôn tìm cách khơi gợi trong chúng ta tiếng nói của Ngài qua những con người, các biến cố – đôi khi rất trầm lắng đôi khi rất hãi hùng. Đó có thể là một cuốn sách hay, một bài suy niệm, một kỷ niệm, một cảm giác phân vân, một gương sáng hay thậm chí, một tai nạn… Điều quan trọng là chúng ta có đủ nhạy bén, cởi mở, lắng đọng để tiếp tục đón nhận, đào sâu và nghiệm ra cho mình một thông điệp? Hoặc khác nào Hêrôđê, chúng ta vẫn phớt lờ và ‘giết chết lương tâm’, để rồi, tất cả lạc trôi ơ hờ.
Khác với Hêrôđê, trước những lời cảnh tỉnh ‘trần trụi’ của Gioan, bà Hêrôđia không hề hời hợt nhưng phản ứng của bà là cảm thấy tức tối, căm thù. Không chỉ phớt lờ lương tâm, bà đã giết chết nó từ trứng nước. Từ đó, mối bận tâm của bà là xoá sổ Gioan. Mối bận tâm ấy đã trở nên nỗi ám ảnh cừu hận; và lòng dạ ám muội của bà được tìm thấy trong câu trả lời lạnh lùng, quyết đoán và gọn lỏn cho con gái mình, “Đầu của Gioan!”.
“Sự thật và sự thiện” chỉ có đất sống trong lòng chúng ta nếu chúng ta biết yêu quý cũng như biết nuôi dưỡng nó. Để chúng có thể lớn lên, hãy xét xem điều gì đang vướng bận trong tâm hồn bạn và tôi! Điều vướng bận đã nằm ở đó bao lâu và liệu chúng ta có đủ nghị lực để cầu nguyện, van xin, hầu ân sủng Chúa có thể giải gỡ nó cho con tim mình được thanh thản? Trước một vướng bận, chúng ta đừng bao giờ dập tắt lương tâm!
Nói về sự hư đốn của con tim, Đức Phanxicô đã có một so sánh tuyệt vời giữa Đavít và Salomon. “Đavít từng là một tội nhân được Chúa thứ tha và đã trở thành thánh nhân; Salomon tuy khôn ngoan, vĩ đại nhưng Chúa lại chối từ. Điều khá lạ lùng và thú vị ở đây là chúng ta không biết Salomon đã phạm những tội nào, vì xem ra Salomon có một đời sống quân bình, chuẩn mực hơn; đang khi phụ vương Đavít lại có một đời sống không tốt vì đã phạm tội rỡ ràng. Ấy thế, Đavít đã làm thánh, được gọi là thánh vương; Salomon bị coi là người có tâm hồn xa lìa Thiên Chúa!”.
Anh Chị em,
Lương tâm là mẹ của linh hồn! Mỗi khi chiều xuống, đêm về, bạn và tôi hãy dừng lại ít phút cho tâm hồn mình trầm lắng hầu có thể nghe được tiếng thì thầm tự cõi lòng. Và ngạc nhiên thay, tiếng lương tâm cũng là tiếng nói của chính Chúa Thánh Thần, Đấng hoạt động không ngưng nghỉ để biến đổi tâm hồn mỗi người, cũng là Đấng sẵn sàng đổ đầy ân sủng cho những ai có lòng sám hối, đứng lên và đi tới!
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, ma quỷ luôn đi những bước rất tiệm tiến, dẫn con vào mê hồn trận. Giúp con đủ thanh tịnh hầu nghe được tiếng thì thầm của Thánh Thần; nhờ đó, con có thể nhảy xộc vào lòng thương xót Chúa!”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)