Ngày thứ hai (17-06-2024) – Trang suy niệm

16/06/2024

Lời Chúa Hôm Nay

Thứ Hai tuần 11 Thường Niên

BÀI ĐỌC I: 1 V 21, 1-16

“Noboth đã bị ném đá chết”.

Bài trích sách Các Vua quyển thứ nhất.

Khi ấy, ông Naboth, người Giêrahel, có một vườn nho, sát cạnh đền của Acáp vua xứ Samaria. Acáp nói với Naboth rằng: “Hãy nhượng vườn nho cho ta, để ta làm vườn rau, vì nó gần đền ta: bù lại, ta sẽ đổi cho ngươi vườn nho khác tương đương”. Nhưng Naboth thưa lại rằng: “Xin Chúa đừng để tôi nhượng cho đức vua phần gia nghiệp của tổ tiên tôi”. Acáp tức giận bỏ về nhà, và căm hờn vì lời ông Naboth, người Giêrahel đã nói: “Tôi sẽ không nhượng cho đức vua phần gia nghiệp của tổ tiên tôi”. Vua nằm lăn xuống giường, quay mặt vào vách và không ăn uống gì. Giêzabel, vợ vua, đến cùng vua và nói rằng: “Tại sao đức vua buồn phiền, và không ăn uống gì?” Vua đáp: “Tôi đã nói với Naboth người Giêrahel rằng: “Hãy bán vườn nho lại cho ta, hoặc nếu ngươi muốn, ta sẽ đổi cho vườn nho khác tốt hơn”. Nó lại nói: “Tôi không thể nhượng vườn nho tôi cho đức vua”. Giêzabel vợ vua liền nói với vua rằng: “Quyền thế nhà vua cao cả biết bao, và nhà vua cai trị nước Israel khéo như thế nào! Thôi, dậy ăn uống đi, và cứ yên tâm. Thiếp sẽ tặng cho nhà vua vườn nho của Naboth người Giêrahel”.

Bà ta nhân danh Acáp mà viết thơ, lấy ấn vua đóng vào, và gởi cho các bậc kỳ lão và chức sắc ở cùng thành với NaboThánh Nội dung bức thư như thế này: “Hãy công bố một thời kỳ chay tịnh, và đặt Naboth ngồi giữa hàng nhân sĩ trong dân. Hãy xúi hai đứa gian ác thuộc phường Bêlial đến trước mặt nó và cáo gian nó thế này: “Nó đã nguyền rủa Thiên Chúa và đức vua”. Các ngươi hãy điệu nó đi mà ném đá cho nó chết”. Vậy dân chúng ở cùng thành với Naboth, các kỳ lão và chức sắc cùng ở một thành với ông, làm như Giêzabel đã truyền, đúng như đã viết trong thư bà gởi cho họ. Họ công bố một thời kỳ chay tịnh, đặt ông Naboth ngồi giữa hàng nhân sĩ trong dân. Họ dẫn đến hai thằng con cái ma quỷ, đặt chúng ngồi đối diện với ông. Và hai đứa này, đúng là hạng quỷ sứ, đã cáo trước mặt dân chúng rằng: “Naboth đã nguyền rủa Thiên Chúa và đức vua”. Nghe thế, họ liền điệu ông ra khỏi thành, và ném đá hạ sát ông. Rồi họ sai người đi nói với Giêzabel rằng: “Naboth đã bị ném đá chết rồi”.

Khi nghe tin Naboth đã bị ném đá chết, Giêzabel liền nói với Acáp rằng: “Nhà vua hãy chỗi dậy và chiếm lấy vườn nho của Naboth người Giêrahel, kẻ đã không muốn theo ý nhà vua nhượng lại vườn nho mà lấy tiền: Naboth không còn sống nữa, nhưng đã chết rồi”. Khi hay tin Naboth đã chết, Acáp chỗi dậy và xuống chiếm lấy vườn nho của Naboth người Giêrahel.

Đó là lời Chúa.

ĐÁP CA: Tv 5, 2-3. 5-6. 7

Đáp: Lạy Chúa, xin lưu tâm đến tiếng con than thở (c. 2b).

1) Xin lắng tai nghe lời con, thân lạy Chúa, xin lưu tâm đến tiếng con than thở. Xin để ý nghe tiếng con cầu khẩn, ôi Đại Vương và Thiên Chúa của con!

2) Ngài không phải là Chúa tể ưa điều gian ác; kẻ độc dữ không được cư trú nhà Ngài; đứa bất nhân không thể đứng trước thiên nhan; Chúa ghét những kẻ làm điều gian ác.

3) Ngài tiêu diệt những đứa nói man; người độc ác và gian xảo thì Chúa ghê tởm không nhìn.

ALLELUIA: 1 Sm 3, 9

All. All. – Lạy Chúa, xin hãy phán, vì tôi tớ Chúa đang lắng tai nghe. Chúa có lời ban sự sống đời đời. – All.

PHÚC ÂM: Mt 5, 38-42

“Thầy bảo các con: đừng chống cự lại với kẻ hung ác”.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.

Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Các con đã nghe bảo: “Mắt đền mắt, răng đền răng”. Còn Thầy, Thầy bảo các con: đừng chống cự lại với kẻ hung ác; trái lại, nếu ai vả má bên phải của con, thì hãy đưa má bên kia cho nó nữa. Và ai muốn kiện con để đoạt áo trong của con, thì hãy trao cho nó cả áo choàng nữa. Và ai bắt con đi một dặm, thì con hãy đi với nó hai dặm. Ai xin, thì con hãy cho. Ai muốn vay mượn, thì con đừng khước từ”.

Đó là lời Chúa.

(Nguồn: UBPV/HĐGMVN, ấn bản 1973)

++++++++++++++++++

17/06/2024 – THỨ HAI TUẦN 11 TN

Mt 5,38-42

LUẬT ‘BÁO THÙ’ MỚI CỦA CHÚA

“Anh em đã nghe Luật dạy rằng: Mắt đền mắt, răng đền răng. Còn Thầy, Thầy bảo anh em: đừng chống cự người ác, trái lại, nếu bị ai vả má bên phải, thì hãy giơ cả má bên trái ra nữa.” (Mt 5,38-39)

Suy niệm: Trong bối cảnh xã hội thời Cựu Ước, não trạng ‘công lý báo thù’ gấp bảy lần (x. St 4,15) vẫn còn thịnh hành thì “luật báo phục tương xứng… mắt đền mắt, răng đền răng” của luật Mô-sê (x. Dnl 19,21) đã là văn minh tiến bộ gấp nhiều lần thứ ‘luật rừng’ trên kia rồi. Nhưng Đức Giê-su không chấp nhận nguyên tắc ‘ăn miếng trả miếng’ như vậy. Chúa thiết lập chuẩn mực mới cho luật ‘báo thù’ của Ngài: “Đừng chống cự người ác, nhưng giơ cả má bên trái nếu có người vả má bên phải của anh.”

Mời Bạn: Phải chăng khi thực hành lời Chúa dạy, chúng ta sẽ trở nên yếu đuối, nhu nhược, chỉ biết cam chịu bạo lực bất công, để cho cái ác hoành hành, không dũng cảm tranh đấu chống lại bạo lực và bất công? Thành ngữ Việt Nam có câu: “Đấng trượng phu đừng thù mới đáng, Đấng anh hùng đừng oán mới hay.” Lấy bạo lực để chống lại bạo lực chỉ làm tăng thêm bạo lực. Trái lại, bao dung tha thứ như Chúa dạy, là thái độ của người mạnh mẽ, có thể chế ngự được khuynh hướng trả đũa vốn nằm sẵn trong mình, và phá vỡ được vòng luẩn quẩn của oán thù.

Sống Lời Chúa: Một sự nhịn bằng chín sự lành! Mỗi khi bạn bị người khác xúc phạm, bạn không trả thù, nhưng cầu nguyện, xin Chúa ban bình an cho họ.

Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, Chúa đã chịu chết trên thập giá để thứ tha mọi lỗi lầm con đã phạm. Xin giúp chúng con biết thực hành lời Chúa để nơi đâu có hận thù, con loan báo tình yêu; nơi đâu có xúc phạm, con trao ban tha thứ. Amen.

(5 Phút Lời Chúa)

++++++++++++++++++

Hãy Nâng Tâm Hồn Lên

17 THÁNG SÁU

Sự Quan Phòng Của Thiên Chúa

Chúng ta được mời gọi ký thác trọn vẹn cuộc sống mình cho Thiên Chúa Quan Phòng. Như lời tác giả thánh vịnh: “Hồn con, con vẫn trước sau, giữ cho thinh lặng giữ sao thanh bình. Như trẻ thơ nép mình lòng mẹ, trong con, hồn lặng lẽ an vui” (Tv 131,2). Thế nhưng, lúc này lúc khác, chúng ta xem ra không dám ký thác chính mình cho Thiên Chúa là Chúa Tể và là Đấng Cứu Độ chúng ta. Tâm trí chúng ta bị che phủ bởi các vấn đề. Chúng ta quên bẵng Đấng Tạo Thành. Cũng có thể chúng ta đang thực sự đắm chìm trong đau khổ và ta nghi ngờ tình yêu của Thiên Chúa, Cha của chúng ta.

Kỳ thực, sự quan phòng yêu thương của Thiên Chúa vốn rất gần gũi chúng ta khi chúng ta gặp đau khổ. Có rất nhiều ví dụ trong Thánh Kinh. Chẳng hạn, Gióp không ngần ngại kêu van với Chúa – dù đang ở giữa nỗi khổ đau. Gióp thể hiện niềm tin tưởng lạ lùng vào Thiên Chúa. Niềm tin tưởng này không hề vu vơ. Lời Chúa xác nhận rằng sự quan phòng của Thiên Chúa, quyền năng cứu độ của Ngài, đổ tràn trên Dân của Ngài trong những giờ phút quẫn bách nhất của họ, bởi vì họ là con cái của Ngài. Trong đớn đau chất ngất cả thân xác lẫn tâm hồn, Gióp thốt lên: “Ai sẽ cho tôi biết phải tới đâu để tìm Ngài, và làm sao đến được nơi Ngài ngự? Tôi sẽ tỏ bày vụ việc trước nhan Ngài, miệng tôi chất chứa lời biện bạch” (G 23,3-4). Chúng ta hôm nay cũng thế, hãy đến trước Cha với tất cả những nhu cầu của chúng ta!

– suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II –

Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác

LIFT UP YOUR HEARTS

Daily Meditations by Pope John Paul II

+++++++++++++++++

Lời Chúa Trong Gia Đình

Ngày 17/6

1V 21, 1-16; Mt 5, 38-42.

Lời suy niệm: “Ai xin thì hãy cho; ai muốn vay mượn, thì đừng ngoảng mặt đi.” (Mt 5,42)

          Đây là lời của Chúa Giêsu, Người muốn nhắn nhủ mọi Kitô hữu hãy sống một tinh thần bác ái bằng cách rộng lượng với người nghèo, và cứu giúp những anh em đang gặp phải khó khăn. Điều này trong Sách Đệ Nhị Luật, Thiên Chúa đã căn dặn dân Do Thái: “Nếu anh (em), trong một thành nào của anh (em), trên đất mà Đức Chúa, Thiên Chúa của anh (em) ban cho anh (em) có một người anh em nghèo, thì anh (em) đừng có lòng chai dạ đá, cũng đừng bo bo giữ của, mà không giúp người anh em nghèo túng, nhưng phải mở rộng tay và cho họ vay mượn tất cả những gì họ thiếu.” (Đnl 15,7-8).

          Lạy Chúa Giêsu, Giáo Hội Chúa đang dành mọi ưu tiên cho người nghèo. Xin Chúa cho chúng con biết rộng tay cộng tác với Giáo Hội trong công việc  từ thiện bác ái đối với người nghèo. Và xin Chúa cho các nước giàu có, có điều kiện sống tốt, biết mở rộng vòng tay đón tiếp những người di cư và tị nạn vì nghèo đói, vì chiến tranh, vì mạng sống đang bị đe dọa. Để tất cả được vui sống hạnh phúc và bình an, ngay hôm nay. Amen.

Mạnh Phương

+++++++++++++++++

17 Tháng Sáu

Ðời Vẫn Có Ý Nghĩa

Một tác giả người Thụy Ðiển đã tưởng tượng ra một cuộc tranh luận sôi nổi diễn ra giữa các dân cư sinh sống tại một khu rừng nọ. Ðề tài của cuộc tranh luận là: Ðâu là ý nghĩa của cuộc sống?…

Kẻ kên tiếng phát biểu ý kiến đầu tiên không ai khác hơn là chú chim họa mi suốt ngày chỉ biết ca hát líu lo. Chú khẳng định rằng: “Ðời là một cuộc ca hát không ngừng”. Một chú chuột chũi phản pháo tức khắc.

Theo chú: “Ðời là một cuộc tranh đấu không ngừng để chống lại bóng tối”. Con bướm có đôi cánh sặc sỡ thốt lên: “Ðời là vui chơi và hạnh phúc”. Con ong đang miệt mài tìm mật bên mấy cánh hoa không tán thành ý kiến ấy chút nào. Nó bảo rằng: “Ðời là một cuộc lao động vất vả”. Con kiến cũng nhất trí với con ong để chỉ thấy rằng đời là lao động. Từ trên cao, một con phượng hoàng cũng góp ý kiến: “Ðời là tự do”. Ðó là ý kiến của động vật.

Các thảo mộc cũng không thiếu ý kiến để đóng góp. Cây thông cao sừng sững giữa rừng hoàn toàn tán thành ý kiến của con phượng hoàng: “Ðời là tự do”. Một cánh hoa dại giữa rừng thì lại hùa theo con ong và con kiến để khẳng định rằng đời chỉ là lao động vất vả. Cánh hoa hồng thì lại đồng quan điểm với con bướm để cho rằng đời là hạnh phúc và vui tươi.

Thế giới vô tri cũng lên tiếng phát biểu. Một đám mây đen ngao ngán thốt lên: “Ðời chỉ là đắng cay và nước mắt”. Một dòng sông hiền hòa trôi chảy cũng nhận định: “Ðời là một dòng nước chảy không ngừng”. 

Lời phát biểu cuối cùng nhưng cũng là ý kiến tổng kết của cuộc tranh luận là tiếng chuông từ một giáo đường bên cạnh khu rừng. Thật thế, tiếng chuông ấy ngân lên những lời như sau: “Tất cả những lời phát biểu của quí vị đều đúng cả. Ðời là hòa bình, đời là ca hát, đời là vui tươi, đời là tranh đấu, đời là bể khổ, đời là đắng cay, nhưng tất cả đều tươi nở trong lòng người nhờ quyền lực của Chúa Thánh Thần”.

Tôi bởi đâu mà đến? Tôi sẽ đi về đâu? Tại sao tôi đau khổ? Ðó là những câu hỏi lớn nhất mà một lúc nào đó trong cuộc sống, chúng ta không thể tránh né được.

Cám ơn Chúa vì đã cho chúng ta giải đáp trong chính Chúa Giêsu Kitô. Chính Ngài là Ánh Sáng chiếu rọi trên bí ẩn của cuộc đời cũng như trên chính Mầu Nhiệm của con người. Công đồng Vatcican II trong hiến chế Vui Mừng và Hy Vọng đã nói với chúng ta rằng huyền nhiệm của con người chỉ có thể được sáng tỏ trong chính Mầu Nhiệm của Ngôi Hai Nhập Thể.

Chúng ta chỉ có thể tìm thấy câu trả lời cho những câu hỏi lớn của cuộc sống bằng cách nhìn vào Ðức Giêsu Kitô. Quả thật, Ngài đã sống kiếp con người như mọi người. Nhưng chính khi tiếp nhận mọi mùi vị của cuộc sống, Ngài đã mặc lấy cho cuộc sống một ý nghĩa, một hướng đi.

Cuộc sống có ngọt bùi, đắng cay, chua sót, cuộc sống có lao động, tranh đấu hay thảnh thơi… Tất cả đều mang lấy một ý nghĩa. Trong Chúa Giêsu, mất mát trở thành thắng lợi, thua thiệt trở thành cơ may, đau khổ trở thành dịu ngọt, cái chết trở thành khởi đầu của sự sống.

Nếu chúng ta đón nhận cuộc đời này bằng với cái nhìn ấy, thì quả thực không một thử thách, mất mát, đau khổ nào khiến chúng ta thất vọng. Với Quyền Lực của Thánh Thần mà Chúa Giêsu đã ban cho chúng ta, những bể khổ, những đắng, cay chua xót của cuộc sống đều có thể nở hoa, những niềm vui nhỏ ấy sẽ mang lấy chiều kích vĩnh hằng, những việc làm vô danh thường ngày sẽ mang lấy giá trị vĩnh cửu.

(Lẽ Sống)

++++++++++++++++++

Lời Chúa Mỗi Ngày

Thứ Hai – Tuần 11 – TN2

Bài đọc: 1 Kgs 21:1-16; Mt 5:38-42.

GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Người Kitô hữu sẵn sàng chịu thiệt thòi vì danh Đức Kitô.

Chống cự lại kẻ thù bằng cách chửi rủa, đánh đập, báo thù… không bao giờ là giải pháp tốt đẹp của những người mang danh Kitô hữu; nhưng vẫn có những người tín hữu nhân danh công lý để chửi rủa, công kích, và đòi dùng bạo lực.

Các bài đọc hôm nay cho chúng ta hiểu tại sao Thiên Chúa dạy chúng ta phải cư xử khác với người xưa và những người vô đạo. Trong bài đọc I, Sách Các Vua tường thuật một câu truyện bất công. Vua Ahab muốn có vườn nho của Naboth để bành trướng đất đai của mình, nên đã đồng lõa với kế hoạch gian ác của bà hoàng hậu Jezebel vợ mình, để Naboth bị hai kẻ gian ác tố cáo Naboth đã phạm thượng nói xấu Thiên Chúa và vua. Hậu quả là Naboth bị ném đá chết và vườn nho thuộc vua Ahab và nhà vua không phải trả đồng nào. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu phân biệt hai cách đối xử của người xưa và của môn đệ Chúa: Người môn đệ Đức Kitô không được chống cự người ác, không được trả thù, không được kiện cáo; nhưng luôn phải rộng lượng tha thứ và cho đi.

KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:

1/ Bài đọc I: “Xin Đức Chúa đừng để tôi nhượng gia sản của tổ tiên tôi cho ngài!”

1.1/ Vua Ahab muốn vườn nho của Naboth vì nhà vua muốn khuếch trương cung điện của mình: Nhà Vua nói với ông Naboth rằng: “Hãy nhượng vườn nho của ngươi cho ta, để ta làm vườn rau, vì nó ở ngay sát cạnh nhà ta. Để bù lại, ta sẽ cho ngươi một vườn nho tốt hơn, hay là, nếu ngươi muốn, giá bao nhiêu, ta sẽ trả bằng bạc.” Nhưng ông Naboth thưa với vua Ahab: “Xin Đức Chúa đừng để tôi nhượng gia sản của tổ tiên tôi cho ngài!”

Nhượng gia sản hay bán đất đai của tổ tiên là xóa tên của tổ tiên trong quốc gia, một điều ô nhục cho con cháu (Num 27:4). Ông Naboth nhân danh Thiên Chúa nhắc cho vua Ahab để đừng bắt ông phải làm chuyện đó. Vua Ahab biết Lề Luật ngăn cấm việc tịch thu gia sản tổ tiên của hàng xóm (Deut 19:14; Num 27:7-11; Jer 32:6-9); ngay cả nhà vua cũng không được quyền đó, nên thương lượng với Naboth để mua; nhưng Naboth không bằng lòng. Vua Ahab trở về nhà buồn rầu và bực bội vì lời ông Naboth.

1.2/ Kế hoạch chiếm vườn nho của hoàng hậu Jezebel: Hoàng hậu Jezebel con của vua Sidon. Bà thờ thần Baal; vì thế, bà không quan tâm đến Lề Luật như vua Ahab. Là người gian manh, nên mục đích của bà là chiếm được vườn nho, cho dù có phải đổ máu người ngay lành. Bà đã phác họa ngay một kế hoạch gian ác trong đầu nên nói với nhà vua: “Vua cai trị Israel hay thật! Mời vua dậy mà ăn cho lòng phấn khởi lên! Thiếp sẽ tặng vua vườn nho của Naboth người Jezreelite.”

Vua Ahab đoán biết những gì vợ làm nhưng không ngăn cản, vì ông đang muốn có vườn nho của Naboth. Nhà vua nghĩ ông không trực tiếp ra tay nên không phạm tội với Thiên Chúa và chịu tai tiếng trước dân chúng. Đây là kế hoạch: bà nhân danh vua Ahab viết thơ, rồi dùng con dấu của vua mà đóng ấn, và gửi cho các kỳ mục và thân hào cư ngụ trong thành với ông Naboth. Trong thơ bà viết rằng: “Hãy công bố một thời kỳ chay tịnh và đặt Naboth ngồi ở hàng đầu dân chúng. Hãy đặt hai đứa vô lại ngồi đối diện với nó, để chúng tố cáo nó: “Ông đã nguyền rủa Thiên Chúa và đức vua. Và hãy đem nó ra ngoài ném đá cho chết.”

Để có màu sắc tôn giáo thành thật, Bà truyền công bố thời kỳ chay tịnh để đánh lạc hướng dân chúng. Thời kỳ chay tịnh thường được làm để tỏ lòng ăn năn vì đã xúc phạm đến Đức Chúa (x/c Joel 1:14; 1 Sam 7:6). Các nhà lãnh đạo địa phương có thể biết kế hoạch gian tà của bà; nhưng phải khuất phục trước quyền hành và làm theo sắc chỉ của vua Ahab, vì họ biết nếu họ chống lại thế lực nhà vua chỉ chuốc thêm thiệt hại vào thân. Bà dùng hai kẻ gian ác để tố cáo ông Naboth. Hai kẻ vô lại không khó kiếm trong bất cứ thời đại nào. Đây là những kẻ không biết xấu hổ khi gian dối. Người ta chỉ cần cho chúng tiền là chúng sẽ làm bất cứ điều gì. Khi nghe biết ông Naboth đã chết, vua Ahab đứng dậy, xuống chiếm đoạt vườn nho của ông Naboth.

2/ Phúc Âm: Ai xin, thì hãy cho; ai muốn vay mượn, thì đừng ngoảnh mặt đi.

2.1/ Đừng chống lại kẻ gian ác: Chúa Giêsu dạy các môn đệ: “Anh em đã nghe Luật dạy rằng: Mắt đền mắt, răng đền răng. Còn Thầy, Thầy bảo anh em: đừng chống cự người ác, trái lại, nếu bị ai vả má bên phải, thì hãy giơ cả má bên trái ra nữa.”

Luật “mắt đền mắt răng đền răng là Luật Talionis, đây là luật xưa nhất trên thế giới, được tìm thấy trong Bộ Luật Hammurabi, khỏang 2250 BC. Luật này cũng được tìm thấy trong Cựu Ước ít là 3 lần (Exo 21:23-25; Lev 24:19-20, Deut 19:21). Mấy điều quan trọng về Luật này cần lưu ý:

(1) Nó ngăn cấm việc gia tăng báo thù; vì nếu cứ để hai bên báo thù liên tục, cái chết sẽ xảy ra không những cho cá nhân mà còn cho bộ tộc.

(2) Nó được thi hành bởi các quan án, chứ không để cá nhân hay gia đình định liệu.

(3) Nó không được thi hành theo nghĩa đen: hư mắt phải đền mắt, hư răng phải đền răng; nhưng được tính bằng số tiền mà nạn nhân được bồi thường.

(4) Nó không phải là tất cả Luật của Cựu Ước, vì vẫn còn những luật yêu thương và tha thứ (x/c Lev 19:18; Pro 25:2; Lam 3:30).

Điều Chúa Giêsu dạy các môn đệ họ không được báo thù dưới bất cứ hình thức nào. Trước tiên, đây là lời dạy rất khôn ngoan, vì chống lại kẻ gian ác sẽ mất mạng sống; vì thế, tục ngữ Việt Nam khuyên hãy để “của đi thay người.” Thứ đến, việc báo thù chỉ gia tăng sự hận thù; nhưng hành động tha thứ sẽ dập tắt hận thù và có tiềm năng để biến kẻ thù thành bạn. Sau cùng, người môn đệ Đức Kitô tin Thiên Chúa vẫn đang quan phòng thế gian. Ngài không để cho kẻ gian ác mặc sức tung hoành và người ngay lành phải chịu đựng quá mức.

Chúa Giêsu cũng ngăn cấm cả việc kiện cáo khi Ngài nói: “Nếu ai muốn kiện anh để lấy áo trong của anh, thì hãy để cho nó lấy cả áo ngoài.” Giống như lý luận ở trên, mang nhau ra kiện cáo ở tòa đời là việc làm rất tốn kém tiền cho luật sư, mất nhiều thời gian và công sức; mà vẫn chưa chắc đã được xét xử công bằng hay không. Thứ đến, của cải trần gian không phải là mục đích của cuộc đời. Ai cần hơn, cứ để cho họ dùng. Sau cùng, người tín hữu tin Chúa là cha nhân lành, Ngài sẽ không để cho con cái trung thành giữ Luật Ngài phải chết đói.

2.2/ Người môn đệ phải sẵn sàng giúp đỡ tha nhân: Ngoài ra, người Kitô hữu còn phải sẵn sàng và vui lòng giúp đỡ mọi người: “Nếu có người bắt anh đi một dặm, thì hãy đi với người ấy hai dặm.” Chúa Giêsu có ý muốn nói người môn đệ không dừng ở chỗ chu toàn bổn phận, mà còn vui lòng làm nhiều hơn những gì bị đòi hỏi. Người Kitô hữu cũng không tiếc nuối của cải đời này: “Ai xin, thì hãy cho; ai muốn vay mượn, thì đừng ngoảnh mặt đi.”

ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:

– Người Kitô hữu phải sống khác với những người đạo khác để họ nhận ra tính bác ái và sự hoàn thiện của đạo và tin tưởng vào Chúa của chúng ta.

– Chúng ta đừng quá tiếc nuối của cải vật chất. Hãy dùng như của cải chóng qua và đừng từ chối tha nhân khi họ cần đến. 

Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP

****************